Giao dịch: Đánh mất tim của trùm xã hội đen
Phan_38
Chương 3: Người Đẹp Lúc Ngủ
Bệnh viện Ward buổi sáng sớm tràn ngập hương hoa, mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng phảng phất vào lòng người. Bùi Vận Nhi cầm một bó hoa tươi đi vào phòng, nhẹ nhàng cắm vào bình thủy tinh bên giường bệnh, những bông hoa sắc màu rực rỡ bên bình thủy tinh sáng bóng càng khiến nó thêm đẹp.
Lãnh Thiên Dục nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm lại che đi vẻ lạnh lẽo thường ngày. Lúc này, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc cũng được thả lỏng, cả người không còn toát ra vẻ nguy hiểm khiến người khác phải sợ hãi nữa.
Hôm qua sau hơn mười tiếng phẫu thuật, rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng qua được cơn nguy hiểm. Lãnh Thiên Dục chờ đến khi cuộc phẫu thuật thành công mới mê man ngủ thiếp đi.
Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng ngồi trên ghế sofa, nhìn Lãnh Thiên Dục đang nằm trên giường bệnh với vẻ đăm chiêu.
Người này và anh Thiên Hi có hình dáng khá giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt!
Hắn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn khiến người khác khó có thể tiếp cận, nghe nói trên thương trường là một người có cách hành xử cực kì quyết đoán và lạnh lùng. Nhưng ở hắn có tất cả những điều mà bao người đàn ông khác mơ ước, dù lúc này hắn nằm yên không nhúc nhích trên giường bệnh thì các y tá và bác sĩ trẻ tuổi vẫn luôn kiếm cớ để đến nhìn hắn.
Xem ra hắn cực kì quan tâm đến Tiểu Tuyền. Người đàn ông lạnh lùng này lại có thể lo lắng và phẫn nộ đến mức đấy thì có thể thấy Tiểu Tuyền có một vị trí mà không ai có thể thay thế được trong lòng hắn. Nhưng mà...
Tiểu Tuyền ở cùng hắn sẽ thật sự hạnh phúc sao? Người đàn ông ưu tú như vậy liệu có một ngày sẽ thay lòng đổi dạ, yêu người phụ nữ khác không?
Bùi Vận Nhi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ về Lãnh Thiên Dục rồi lại đến Thượng Quan Tuyền, từ Thượng Quan Tuyền lại nghĩ đến Lãnh Thiên Hi, mãi sau mới nghĩ đến bản thân mình!
Cô khẽ thở dài một hơi. Anh Thiên Hi... sao cô lại nghĩ về anh chứ?
Bùi Vận Nhi đang phiền muộn thì âm thanh nho nhỏ phát ra từ giường bệnh thu hút sự chú ý của cô.
“Ưm...”. Lãnh Thiên Dục khẽ mấp máy môi, chỗ bị thương truyền đến cảm giác đau nhói.
“Lãnh tiên sinh, anh tỉnh rồi sao?”
Bùi Vận Nhi vui mừng chạy đến bên cạnh Lãnh Thiên Dục. Khi cô thấy hắn mở mắt liền ấn nút trên đầu giường.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”. Lãnh Thiên Dục nhíu nhíu mày, sau đó muốn ngồi dậy.
“Anh ngủ khoảng sáu tiếng rồi”. Bùi Vận Nhi vừa suy nghĩ vừa đỡ hắn dậy.
“Vất vả cho cô rồi”. Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt nói: “Thượng Quan Tuyền... cô ấy tỉnh chưa?”
Bùi Vận Nhi thở dài một hơi nói: “Chưa, anh Thiên Hi nói Tiểu Tuyền sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy đâu”.
Lãnh Thiên Dục khẽ nhíu hàng lông mày cương nghị. Sau đó hắn rút ống kim đang truyền nước trên tay ra, bước xuống giường...
“Lãnh tiên sinh, anh muốn làm gì? Không được như vậy đâu...”. Bùi Vận Nhi vừa thấy tình huống như vậy liền lên tiếng ngăn cản, giữ chặt Lãnh Thiên Dục lại.
“Bỏ ra”. Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo ra lệnh, cánh tay vung lên... chạm vào vết thương khiến hắn đau nhói.
“A...”. Dù sao Bùi Vận Nhi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể chịu được lực đẩy của Lãnh Thiên Dục. Tuy hắn đang bị thương nhưng dù như vậy thì sức mạnh của hắn cũng quá lớn so với dáng người mảnh mai của cô.
Cô đột nhiên bị đẩy ra rồi ngã nhào xuống giường, tay vẫn còn đang nắm lấy một góc áo của Lãnh Thiên Dục. Lãnh Thiên Dục không ngờ áo mình bị cô nắm, lúc đẩy cô lại khiến cả người hắn cũng ngã xuống theo...
Thân thể cao lớn bỗng nằm đè lên thân thể nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi...
“Lãnh tiên sinh...”. Bùi Vận Nhi cảm thấy mình đang bị đè nặng, hơi thở đàn ông bao vây lấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên. Cô lập tức trở nên căng thẳng: “Xin lỗi, xin lỗi Lãnh tiên sinh, tôi không cố ý”.
Mặt Lãnh Thiên Dục vẫn hết sức lạnh lùng, vừa định đứng lên...
“Anh...”. Đúng lúc này, Lãnh Thiên Hi đẩy cửa đi vào, không ngờ lại thấy tình cảnh này...
“Anh, Vận Nhi, hai người...”. Ánh mắt anh lập tức trở nên ảm đạm, giọng nói cũng tràn đầy kinh ngạc và mất mát.
“Anh Thiên Hi?”. Bùi Vận Nhi lập tức sững sờ.
Lãnh Thiên Dục không khó để phát hiện ra tia ảm đạm trong mắt Lãnh Thiên Hi. Ngay sau đó, hắn không nhanh không chậm đứng dậy, xoa xoa miệng vết thương đang đau, đi đến bên cạnh em trai.
“Cô gái của em cũng ngốc quá đấy. Yên tâm đi, anh chẳng có hứng thú với cô ấy đâu”. Lãnh Thiên Dục thấp giọng nói bên tai Lãnh Thiên Hi, đây là lần đầu tiên hắn giải thích hành động của mình.
Hả?
Mặt Lãnh Thiên Hi lập tức trở nên mất tự nhiên, xấu hổ cười cười, đồng thời cũng thấy kinh ngạc khi vừa rồi bản thân lại thấy ghen tuông.
“Đứng đó làm gì? Đưa anh đi gặp Tuyền”. Tay Lãnh Thiên Dục vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Hi.
“Nhưng vết thương của anh...”.
“Chưa chết được, anh đã trải qua không biết bao nhiêu vết thương còn nguy hiểm hơn thế này rồi”. Lãnh Thiên Dục nhếch đôi môi mỏng lên nói.
Lãnh Thiên Hi cười cười lắc đầu.
Tia nắng nhẹ nhàng chiếu vào cửa sổ sát đất trong phòng bệnh tư nhân, từng vệt nắng trải trên tấm thảm trải sàn khiến căn phòng bệnh thêm phần ấm áp. Ngay cả Thượng Quan Tuyền đang nằm trên giường bệnh cũng được ánh nắng chiếu vào, càng thêm phần xinh đẹp.
Lúc Lãnh Thiên Dục thấy cô nằm trên giường bệnh như vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt dần tan đi. Hắn bước lên phía trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
Bên giường bệnh đặt một bình hoa nhiều sắc màu. Những bông hoa càng làm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của Thượng Quan Tuyền, khuôn mặt cô như được ánh bình minh chiếu rọi.
Cô lẳng lặng nằm ở đó, đôi mắt khép lại, hàng lông mi dài cong cong như cánh bướm, hàng lông mày phảng phất như được phủ một lớp sương, chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xắn như cánh hoa đào. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến thân thể Thượng Quan Tuyền như được bao quanh bởi một vầng sáng nhạt, như một tiên nữ không dính chút bụi trần.
Cô giống như đóa hoa sen cao quý, yên lặng nằm trên mặt nước, tách biệt bản thân với những cám dỗ phù phiếm bên ngoài.
Lãnh Thiên Dục ngơ ngẩn nhìn Thượng Quan Tuyền đang ngủ say, sắc mặt càng thêm phức tạp. Hắn khẽ chau mày, vươn tay chạm vào mái tóc đen của cô, vuốt ve gò má cô. Mỗi động tác đều tràn đầy dịu dàng và thương tiếc mà Lãnh Thiên Hi chưa từng được nhìn thấy.
Chương 4: Hôn Mê Chưa Tỉnh
Bóng đêm phủ xuống, đèn đường được bật lên, những ánh đèn nê ông lóe sáng càng khiến cảnh vật trở nên lung linh hơn. Trong thư phòng, ngọn đèn thủy tinh tản ra ánh sáng nhu hòa khiến khuôn mặt anh tuấn của Niếp Ngân mờ mờ ảo ảo.
“Chủ thượng...”. Mạt Đức gõ cửa đi vào, hơi cúi người xuống chào.
“Tra được chưa?”. Thân thể cao lớn của Niếp Ngân dựa vào thành ghế, giọng điệu hết sức bình tĩnh, không phát hiện ra chút lo lắng nào.
“Chủ thượng, Thượng Quan Tuyền được Lãnh Thiên Dục đưa đi nhưng hai người đều bị thương nặng, trước mắt đang ở bệnh viện Ward”. Mạt Đức nói tình hình cho Niếp Ngân.
Làn khói mờ mờ của điếu xì gà khẽ lượn lờ rồi tản ra... ánh mắt Niếp Ngân đầy vẻ đăm chiêu.
“Chủ thượng...”. Mạt Đức thấy Niếp Ngân không nói gì, lên tiếng gọi.
“Tra được tình trạng vết thương của Thượng Quan Tuyền chưa?”. Đầu mày Niếp Ngân vô thức hơi nhíu lại.
“Dạ rồi. Theo điều tra, Thượng Quan Tuyền bị thương ở đầu, bác sĩ mổ chính là em trai của Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi. Nhưng tình hình cụ thể ra sao thì không tìm hiểu được vì Lãnh Thiên Dục đã phái rất nhiều vệ sĩ trông coi trong bệnh viện”. Mạt Đức nói.
Niếp Ngân gật đầu, trong mắt hoàn toàn là sự đau lòng.
Mạt Đức không khó để nhìn ra sự lo lắng trong mắt Niếp Ngân. Sau đó, anh ta đề nghị: “Chủ thượng, chúng ta có cần đưa Thượng Quan Tuyền về không?”
Thật ra muốn tránh các vệ sĩ của Lãnh Thiên Dục là điều rất dễ với Mạt Đức, nhưng điều quan trọng là phải được chủ thượng cho phép.
Niếp Ngân đi đến bên cửa sổ sát đất, ánh trăng chiếu những tia sáng lên hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn, đôi mắt cũng dẫn trở nên phức tạp...
“Không cần”. Lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói.
Trong mắt Mạt Đức hiện lên tia khó hiểu: “Chủ thượng, tại sao lại không cần?”
Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt Niếp Ngân cũng trở nên sâu xa và đau buồn.
“Trước mắt việc quan trọng là chữa trị vết thương cho Thượng Quan Tuyền, mà bệnh viện Ward là bệnh viện tốt nhất, để Thượng Quan Tuyền ở đó cũng tốt”.
“Chẳng lẽ chủ thượng cứ để Thượng Quan Tuyền ở bên ngoài như vậy sao?”. Mạt Đức lên tiếng hỏi.
Niếp Ngân nghe vậy liền quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mạt Đức...
Mạt Đức thoáng sợ hãi, lập tức quỳ một gối xuống đất: “Chủ thượng, thuộc hạ đã nhiều lời rồi”.
Trong lòng anh ta ngầm ảo não, tại sao lại phạm vào tối kị của chủ thượng như vậy chứ? Tâm tư của chủ thượng anh ta đâu thể đoán được.
Niếp Ngân nhìn Mạt Đức, thấy anh ta ý thức được mình đã lỡ lời thì không truy cứu nữa, gằn từng tiếng ra lệnh: “Anh nhớ cho kỹ, cứ để Thượng Quan Tuyền nằm viện nhưng phải chú ý thật kĩ. Sau khi cô ấy tỉnh lại thì lập tức báo cáo với tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ”.
Mạt Đức che tia nghi hoặc trong mắt, lập tức đáp lời: “Vâng, chủ thượng”.
“Anh...”.
Lãnh Thiên Hi vào phòng bệnh của Thượng Quan Tuyền để tiến hành kiểm tra thì thấy Lãnh Thiên Dục vẫn ngồi ở bên giường.
Một tay của Lãnh Thiên Dục vẫn nắm chặt tay Thượng Quan Tuyền, không vì người khác bước vào mà buông ra.
“Thiên Hi, cô ấy ngủ lâu như vậy rồi, khi nào mới tỉnh lại?”
Lãnh Thiên Dục tuy đang hỏi Lãnh Thiên Hi nhưng đôi mắt thâm thúy tối đen vẫn nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tuyền.
Lãnh Thiên Hi thấy anh trai mình như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Vậy mà còn không thừa nhận trong lòng mình không có cô ấy, mới có một hôm chưa tỉnh thôi mà đã khẩn trương thành cái dạng như thế rồi.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh thấy anh cả lại khẩn trương vì một cô gái như vậy!
“Anh, sốt ruột à?”. Lãnh Thiên Hi kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, uể oải lên tiếng, ánh mắt đầy chế nhạo.
Lãnh Thiên Dục ngẩng đầu lườm Lãnh Thiên Hi, cất tiếng: “Đương nhiên là sốt ruột rồi, cô gái chết tiệt này còn chưa tỉnh ngày nào thì lại càng khó tìm con chip thêm một ngày nấy”.
Lãnh Thiên Hi chẳng tin lời Lãnh Thiên Dục, tuy ngoài mặt anh có vẻ lười biếng nhưng lập tức lại nói trúng tim đen hắn: “Anh, anh là người rõ ràng hơn ai hết, nếu con chip thật sự ở trong tay Thượng Quan Tuyền thì an toàn nhất, không phải sao?”
“Bớt nói nhảm đi”. Lãnh Thiên Dục nhíu mày, sao gần đây em trai hắn hay nói nhảm thế.
“Em là bác sĩ của Thượng Quan Tuyền, chẳng lẽ không biết khi nào cô ấy tỉnh lại sao?”
Sự nhẫn nại của Lãnh Thiên Dục chẳng còn là bao.
“Được được, thua anh rồi”.
Lãnh Thiên Hi giơ hai tay đầu hàng rồi nói: “Anh, Tiểu Tuyền không phải bị thương ở chỗ khác mà là ở đầu đó. Lại còn trải qua cuộc phẫu thuật nguy hiểm như vậy, ngủ trong vài ngày cũng là chuyện bình thường thôi. Não của con người vốn cực kì phức tạp, em cũng chẳng phải thần y, sao có thể đoán được chính xác Tiểu Tuyền sẽ tỉnh lại lúc nào chứ?”
Lãnh Thiên Dục nghe Lãnh Thiên Hi nói vậy, vẻ mặt càng thêm nặng nề. Hắn hơi chần chừ hỏi: “Cô ấy... liệu có tỉnh lại được không?”
“Gì...”. Lần đầu tiên Lãnh Thiên Hi thấy vẻ mặt và giọng điệu như vậy của Lãnh Thiên Dục, không nhìn được mà cong môi cười. Nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Thiên Dục, anh cố nín cười, hắng giọng một cái rồi nói: “Anh, anh lo Tiểu Tuyền sẽ trở thành người thực vật à? Thôi xin anh, không phải anh đang đóng phim đâu, ít nhất anh cũng phải tin tưởng năng lực của em trai mình chứ”.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục hiện lên tia mất tự nhiên, nhất là lại bị Lãnh Thiên Hi trêu chọc như vậy. Hắn lạnh nhạt nói: “Anh phát hiện gần đây em nói mấy thứ chả ra sao nhiều quá đấy”.
“Chả ra sao thì ít nhất cũng nói được những suy nghĩ trong lòng ra. Ai như anh, lúc nào cũng kiệm lời, như vậy thì làm sao mà được chứ? Con gái là phải dỗ dành...”.
Lãnh Thiên Hi đang thao thao bất tuyệt nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt sắp giết người của Lãnh Thiên Dục liền nhanh trí dừng lại...
“Được rồi, được rồi, em không nói nữa, được chưa?”. Anh giơ hai tay lên, cười cười: “Nhưng mà anh à... hôm nay Tiểu Tuyền chắc chắn chưa tỉnh lại đâu, anh định vẫn cứ ngồi ở đây à?”
Chương 5: Bùi Vận Nhi Nói Chuyện Với Lãnh Thiên Dục
Nhiều chuyện! Đi kiểm tra mấy phòng bệnh khác đi”. Lãnh Thiên Dục không trực tiếp trả lời câu hỏi, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Lãnh Thiên Hi vừa cười vừa đứng lên, vươn vai một cái, ra vẻ đau khổ lắm: “Cũng nhờ phúc của hai người, nếu không em chả cần phải ở lại trực đêm làm gì. Đúng là chẳng có lương tâm gì cả, một chút tình cảm cũng chẳng có”.
Lãnh Thiên Dục nhìn bộ dạng đang ra vẻ của Lãnh Thiên Hi, khóe môi cương nghị hơi cong lên cười. Sau đó hắn chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“À, anh, để em xem vết thương của anh đã”.
Lãnh Thiên Hi vẫn chưa quên vết thương đầy nguy hiểm của Lãnh Thiên Dục. Anh rất phục anh trai mình, chẳng lẽ người làm bằng sắt sao? Bị thương nghiêm trọng như thế mà chỉ ngủ có mấy tiếng ngắn ngủi đã rút kim truyền nước ra, chạy ngay đến phòng của Thượng Quan Tuyền rồi.
Lãnh Thiên Hi rất lo vết thương của anh trai sẽ bị nhiễm trùng.
“Em lề mề quá đấy, anh nói rồi, vết thương tí tẹo ấy có chết người đâu cơ chứ”.
Quả nhiên Lãnh Thiên Dục từ chối ngay. Hắn đương nhiên biết sự quan tâm của em trai mình, nhưng vết thương này với hắn quả thật chẳng đáng để nói đến. Suốt mười năm qua hắn đã phải chịu những thương tổn còn đau xót hơn thế này gấp nhiều lần.
“Anh bướng bỉnh quá đấy, xem ra sau này Tiểu Tuyền phải chịu khổ rồi”.
Lãnh Thiên Hi biết tính tình của anh trai nên cũng không muốn miễn cưỡng thêm. Quan trọng hơn là nhìn sắc mặt của anh ấy thì xem ra vết thương không bị làm sao.
Anh cả luôn là một tấm gương khiến anh và em gái Thanh Nhi kính trọng. Trong mắt hai người, anh cả không khác gì một chiến thần cả, dường như chẳng có khó khăn nào có thể làm khó được anh ấy.
Chỉ mong chiến thần này không bị “tử nạn” trước tình yêu. Có điều, cảm giác trong lòng của Lãnh Thiên Dục thế nào anh không hoàn toàn nắm chắc cho lắm. Dù sao anh cả cũng phải nhanh tay nắm bắt lấy tình yêu đi thôi.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, vừa định hạ lệnh đuổi khách lần hai thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, sau đó Bùi Vận Nhi bước vào phòng.
“Vận Nhi, muộn thế này rồi sao em lại đến đây? Vừa rồi em còn chưa nghỉ ngơi đủ mà!”.
Lãnh Thiên Hi thấy Bùi Vận Nhi đến thì lập tức tiến lên, dịu dàng hỏi han.
Lúc nãy anh đã đưa cô về cô nhi viện Mary để cô có thể nghỉ ngơi thêm.
Thấy sự quan tâm của Lãnh Thiên Hi, Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười. Sau đó cô đưa mắt nhìn Thượng Quan Tuyền vẫn đang hôn mê bất tỉnh, khẽ than nhẹ một tiếng: “Hiện giờ Tiểu Tuyền như vậy, em không ngủ nổi. Cho nên em muốn đến xem cậu ấy tỉnh lại chưa, không ngờ...”.
Cô không nói được tiếp nữa, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Thượng Quan Tuyền, giọng cô như nghẹn lại ở cổ họng.
“Vận Nhi, yên tâm đi, Tiểu Tuyền sẽ không sao đâu. Vì cuộc phẫu thuật thành công nên cô ấy chắc chắc sẽ tỉnh lại”. Lãnh Thiên Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bùi Vận Nhi, giọng điệu cũng trở nên cực kì đau lòng.
Bùi Vận Nhi cố nén khóc, cười cười gật đầu. Làm sao cô có thể không tin anh Thiên Hi chứ?
“Anh Thiên Hi, em có chuyện muốn nói với Lãnh tiên sinh...”. Bùi Vận Nhi nhìn Lãnh Thiên Dục đang ngồi bên giường Thượng Quan Tuyền, nói.
Hả?
Lãnh Thiên Hi hơi giật mình, nhìn anh cả rồi lại nhìn Vận Nhi, sau đó lập tức cười: “Được, khi nào em nói chuyện xong thì đến phòng nghỉ của anh nhé”.
Nói xong, anh giơ tay lên vuốt tóc Bùi Vận Nhi, mỗi động tác đều tràn đầy sự yêu mến và đau lòng.
Bùi Vận Nhi hơi đỏ mặt, gật đầu.
Lãnh Thiên Hi đi ra ngoài.
“Không ngờ tình bạn giữa hai người lại sâu đậm đến vậy”. Lúc Bùi Vận Nhi ngồi xuống, Lãnh Thiên Dục có vẻ đăm chiêu lên tiếng.
Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không ngờ Tiểu Tuyền lại được một người đàn ông ưu tú như Lãnh tiên sinh yêu thương”.
Cô là một người thông minh, chỉ một câu đã nói rõ hết tình hình trước mắt.
Sự lạnh lùng trong ánh mắt Lãnh Thiên Dục trong nháy mắt bị thay thế. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn nhàn nhạt nói: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Hắn vẫn cho rằng Bùi Vận Nhi là một cô gái nhút nhát, không ngờ hôm nay cô ấy lại chủ động như vậy.
Bùi Vận Nhi kiên định gật đầu, sau đó cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lãnh Thiên Dục...
Lãnh Thiên Dục nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Ánh mắt hắn vừa thoáng hiện vẻ không vui thì lại thấy Bùi Vận Nhi kéo tay Thượng Quan Tuyền đặt vào bàn tay to của hắn.
Lãnh Thiên Dục dần giãn mày ra, ánh mắt cũng dần thay đổi...
Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt cực kì kiên định và dũng cảm.
“Lãnh tiên sinh, Tiểu Tuyền từ nhỏ đã không có cha mẹ, trừ những lúc ở cô nhi viện ra thì cậu ấy chẳng có ngày nào vui vẻ cả. Tôi là bạn thân của cậu ấy, cũng là người chị em tốt nhất trên đời này của cậu ấy, hôm nay tôi giao Tiểu Tuyền cho anh, hy vọng Lãnh tiên sinh có thể che chở cho cậu ấy, yêu thương cậu ấy, đem lại cho cậu ấy những ngày tháng vui vẻ”.
Lãnh Thiên Dục không khó để cảm nhận trái tim mình đang run rẩy. Nhưng ngay sau đó, hắn hơi cảnh giác, hỏi lại: “Sao cô biết sau khi rời khỏi cô nhi viện thì cô ấy lại không được vui vẻ? Chẳng lẽ...”
“Đúng, thật ra tôi đã sớm biết rõ thân phận thật sự của Tiểu Tuyền!”
Bùi Vận Nhi không chút giấu giếm trước nghi vấn của Lãnh Thiên Dục. Sau đó, cô đưa mắt nhìn Thượng Quan Tuyền, trong mắt tràn đầy tình cảm thương xót.
“Nhưng Tiểu Tuyền sợ tôi lo lắng, sợ tổ chức gây bất lợi cho tôi nên dù tôi biết mọi chuyện nhưng vẫn giấu không cho cậu ấy biết, cũng không muốn Tiểu Tuyền phải lo lắng thêm”.
Chương 6: Không Yêu Thì Làm Sao Có Hận
Lãnh Thiên Dục thay đổi hẳn cách nhìn về cô gái trước mặt. Hắn không ngờ một cô gái có vẻ bề ngoài yếu đuối lại có một trái tim kiên cường như vậy, hẳn đây là nguyên nhân để cô có thể chống đỡ được cô nhi viện trong nhiều năm qua.
“Nói như vậy thì cô cũng biết hung thủ giết cha mình rồi sao?”. Lãnh Thiên Dục trực tiếp hỏi.
Bùi Vận Nhi gật đầu: “Tôi biết, hung thủ giết cha tôi chính là cha nuôi của Tiểu Tuyền, bởi vì...”. Cô đột nhiên nhắm hai mắt lại, cảnh tượng đầy máu kia đột nhiên hiện lên trong kí ức của cô.
“Vì hôm cha bị giết, tôi đang trốn ở một góc xa, tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc”.
Sau khi nói những lời này ra, cả người cô hơi run lên.
Lãnh Thiên Dục không hề biết chuyện này, ánh mắt sắc bén của hắn thoáng sững sờ. Lát sau, hắn mở miệng nói: “Nhưng nhiều năm qua cô vẫn không nói với Thượng Quan Tuyền?”
Bùi Vận Nhi cười: “Tôi không muốn Tiểu Tuyền tự trách bản thân. Tôi biết nếu Tiểu Tuyền biết chuyện này sẽ nghĩ mọi chuyện là do cậu ấy gây ra. Còn nữa, nếu cậu ấy biết Niếp Ngân là hung thủ thì sẽ rất khó xử, thậm chí còn đau khổ nữa. Vì Tiểu Tuyền... vẫn luôn cho rằng cậu ấy yêu Niếp Ngân!”
Bàn tay Lãnh Thiên Dục đột nhiên nắm chặt lại. Không biết tại sao nhưng sau khi nghe Bùi Vận Nhi nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Tuyền, lòng hắn như rối bời, chẳng biết là đau khổ, cay đắng hay chua xót nữa.
Quả nhiên là cô ấy yêu người đàn ông kia!
Cảm giác ghen tuông dâng lên khắp lồng ngực hắn.
Bùi Vận Nhi không khó phát hiện ra sự ghen tuông trong ánh mắt Lãnh Thiên Dục, cô nhẹ nhàng cười rồi nói tiếp: “Thật ra Tiểu Tuyền rất đơn thuần, cậu ấy căn bản là không rõ ràng tình cảm của bản thân”.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nhíu mày nhìn Bùi Vận Nhi, không hiểu rõ ý của cô.
Bùi Vận Nhi dịu dàng nhìn Thượng Quan Tuyền, ánh mắt đầy yêu thương: “Tuy Tiểu Tuyền luôn che giấu thân phận trước mặt tôi nhưng mỗi lần nhắc tới người nhận nuôi mình năm đó, cậu ấy sẽ kể về Niếp Ngân. Không khó để nhìn ra sự khát khao của cậu ấy với người đàn ông này. Nhưng... trong mắt cậu ấy đó chỉ là một loại kính yêu và tôn trọng chứ không phải tình yêu. Chỉ là cậu ấy không biết điều đó thôi”.
Nói xong, cô lại nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục rồi tiếp lời: “Mãi đến khi cậu ấy gặp anh...”.
“Gặp tôi?”. Lãnh Thiên Dục hơi khó hiểu hỏi lại.
“Đúng, gặp anh!”. Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười: “Anh biết không, với sự hiểu biết của tôi về Tiểu Tuyền thì cậu ấy là một người cực kì bình tĩnh và kiên nhẫn. Dù lúc nhắc tới Niếp Ngân thì thái độ của cậu ấy vẫn hết sức bình thường. Nhưng từ sau khi gặp anh, nhiều khi cậu ấy lại vô ý oán trách anh trước mặt tôi, nói anh đáng giận đến mức nào, cũng thường hay trầm tư suy nghĩ nữa. Vẻ mặt ấy tôi chưa từng thấy. Chính anh là người khiến cậu ấy có thể cười to, khóc lớn, thậm chí... mất đi sự bình tĩnh và kiên nhẫn vốn có”.
Lãnh Thiên Dục không khỏi cười khổ một cái: “Vậy có thể thấy cô ấy rất hận tôi”.
Sao lại có thể không hận được chứ? Chẳng phải chính hắn là người khiến nhiệm vụ của cô cứ thất bại liên tiếp sao? Thậm chí hắn còn hung hãn cướp đi đêm đầu tiên của cô!
Cô hận hắn là lẽ dĩ nhiên, không phải sao?
Đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ cái đêm hôm đó, thậm chí còn nhớ những giọt nước mắt bất lực của cô. Đêm đó hắn điên rồi, tại sao năng lực tự chủ vốn rất tốt mà lại có thể hành hạ cô như thế, một lần rồi lại một lần, mãi đến khi cô không chịu nổi, ngất đi hắn mới buông tha cho cô. Dường như hắn muốn đem toàn bộ tinh lực phát tiết lên người cô vậy!
Nhưng... hắn chưa từng hối hận khi làm vậy. Dù thời gian có quay ngược lại thì hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy!
Bùi Vận Nhi than nhẹ một tiếng. Cô không trực tiếp phủ nhận lời hắn nói, chỉ hỏi ngược lại: “Lãnh tiên sinh, nếu Tiểu Tuyền chỉ hận anh thì anh sẽ buông tha cho cậu ấy sao?”
“Buông tha cho cô ấy?”
Lãnh Thiên Dục lặp lại những lời của Bùi Vận Nhi, đôi mắt thâm thúy đầy phức tạp nhìn Thượng Quan Tuyền đang nằm trên giường. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt đó hoàn toàn thay đổi…
Đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy sự nguy hiểm và khí phách!
“Đúng, anh sẽ buông tha cho cậu ấy sao?”. Bùi Vận Nhi dò hỏi một lần nữa.
Lãnh Thiên Dục nhếch đôi môi mỏng, nụ cười đầy lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run…
Hắn đưa mắt sang Bùi Vận Nhi, nhìn cô rồi gằn từng tiếng một: “Cô sai rồi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ấy. Cả đời này cô ấy chỉ có thể là người phụ nữ của Lãnh Thiên Dục tôi, đừng mơ tưởng sẽ chạy thoát!”
Bùi Vận Nhi thấy ánh mắt dần lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Cô biết rõ đây là một người đàn ông nguy hiểm, hắn giống như một con báo dũng mãnh nhưng lại vẫn có sự dịu dàng, tuyệt đối tuân theo quy tắc của bản thân và không bao giờ làm trái suy nghĩ của mình.
Nghe hắn nói vậy, Bùi Vận Nhi biết rõ quyết tâm của người đàn ông này lớn đến mức nào. Cô biết dù có thế nào thì người đàn ông này cũng sẽ che chở bảo vệ cho Tiểu Tuyền, hắn sẽ không để cô ấy bị thương. Tuy thân phận của hai người cực kì đặc biệt, tình yêu của hai người chắc chắn không được thuận lợi như của những người bình thường khác nhưng cô tin người đàn ông trước mặt mình có năng lực giải quyết mọi vấn đề.
Vậy thì cô cũng yên tâm rồi!
Nghĩ tới đây, Bùi Vận Nhi cười rồi đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu: “Lãnh tiên sinh, không biết anh đã nghe câu này chưa, trên đời này chẳng bao giờ tự nhiên lại sinh ra thù hận, không yêu thì sao lại hận?”
Nói xong, cô mỉm cười, nhìn Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục rồi rời khỏi phòng bệnh.
“Không yêu thì làm sao lại hận?”. Lãnh Thiên Dục thì thầm những lời này, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thượng Quan Tuyền. Đôi mắt vốn lạnh lùng khi nhìn cô lại được thay thế bằng sự dịu dàng mà ngay cả hắn cũng khó phát hiện ra.
“Tuyền, em… yêu tôi sao?”. Hắn cúi người xuống. Không biết tại sao hắn lại hỏi một câu như vậy, như đang hỏi cô mà cũng như đang hỏi chính bản thân hắn. Giọng nói nhẹ nhàng tình cảm, sự lạnh lùng hoàn toàn tan biến, chỉ còn thâm tình lưu lại.
Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cúi người xuống, hôn lên trán cô.
Chương 7: Tâm Sự Của Vận Nhi
Bóng đêm dần buông xuống, bầu không khí có phần nặng nề, nhưng chẳng được bao lâu, bên ngoài nổi lên từng cơn gió mạnh. Một tia chớp lóe sáng giữa bầu trời đêm, theo sau đó là tiếng sấm vang ầm ầm.
Xem ra là trời sắp mưa, Bùi Vận Nhi nhanh chóng đi qua dãy hành lang trong bệnh viện để đến phòng nghỉ của Lãnh Thiên Hi. Cô muốn nhanh chóng được nghe giọng của anh Thiên Hi, muốn đến đó nhanh một chút, nếu không trời mà mưa to thì sẽ khó khăn.
Bùi Vận Nhi vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn cây cối đang lay động trước gió ngoài cửa sổ. Hành lang vừa yên tĩnh vừa dài, những tia chớp không ngừng lóe lên trong đêm tối. Không biết tại sao nhưng Bùi Vận Nhi lập tức nghĩ tới những bộ phim kinh dị, nhất là đây còn là bệnh viện nữa!
Nghĩ tới đây, thân thể nhỏ xinh của cô đột nhiên rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy hoảng sợ, cô càng bước đi nhanh hơn.
Lúc này…
Một tia chớp dài chợt lóe lên dường như muốn đốt cháy cả bầu trời.
Bùi Vận Nhi mở to hai mắt, sau đó theo bản năng che tai lại, cả người càng thêm run rẩy... Cô nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng kia!!!
Ầm, ầm. Tiếng sấm rền trời vang lên, mang theo một sự bức bách đâm thẳng vào lòng Bùi Vận Nhi.
Bùi Vận Nhi sợ tới mức suýt nữa thì ngã xuống. Hành lang vắng vẻ như dài đến vô tận…
Đúng lúc này, một giọng nói của đàn ông trầm thấp vang lên bên tai: “Vận Nhi!”
“A!”
Vì Bùi Vận Nhi đang vô cùng hoảng sợ và căng thẳng nên khi Lãnh Thiên Hi bất ngờ gọi một tiếng lại càng khiến lòng cô thêm kinh hãi. Lãnh Thiên Hi còn chưa nói xong, Bùi Vận Nhi đã sợ hãi hét toáng lên. Ngay sau đó, cô cảm thấy dưới chân có cảm giác khác lạ, đột nhiên bị vẹo xuống!
Ông trời ơi! Ai tới cứu cô đi, đúng lúc này mà cô lại bị trẹo chân!
“Vận Nhi, là anh, đừng sợ”. Lãnh Thiên Hi vừa thấy Bùi Vận Nhi đang bất lực và hoảng sợ như vậy, đôi mắt lập tức cả kinh. Anh không nói gì nữa, lập tức sải bước tiến lên, đỡ lấy vai cô nhẹ giọng nói.
“Thiên Hi… anh Thiên Hi?”. Bùi Vận Nhi đang kinh hồn bạt vía ngẩng đầu lên. Cô được một đôi cánh tay quen thuộc ôm chặt lấy, lúc này mới có phản ứng.
“Anh Thiên Hi, đúng là anh rồi! Thật tốt quá, thật tốt quá…”
Bùi Vận Nhi như chết đuối vớ được cọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp sát vào vòm ngực ấm áp của anh, những giọt nước mắt liên tiếp tuôn ra.
Lúc này cô cảm thấy không còn nơi nào an toàn hơn so với cảm giác được anh Thiên Hi ôm vào trong ngực.
“Được rồi, Vận Nhi, đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ!”
Lãnh Thiên Hi cảm thấy sâu trong trái tim mình đang tan chảy ra, cũng thấm đẫm cảm giác đau đớn. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng yếu đuối như lúc này của Bùi Vận Nhi, anh lại càng thấy đau lòng khôn xiết.
Bùi Vận Nhi vô lực gật đầu, sắc mặt trắng xanh, mắt cá chân đau đớn khiến trên trán cô toát đầy mồ hôi lạnh.
“Vận Nhi?”
Dường như Lãnh Thiên Hi nhận ra điều gì đó, trong mắt thoáng qua tia tình cảm và thương tiếc đến bản thân anh cũng không phát hiện ra. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Vận Nhi. Anh bế cô lên, đi về phía phòng nghỉ của mình.
Gió thổi mạnh nhưng những tia chớp không còn xuất hiện nhiều nữa, những hạt mưa tí tách rơi xuống, từng giọt như hạt đậu đập vào mặt kính cửa sổ sát đất, dường như cũng đang đánh mạnh vào lòng Bùi Vận Nhi.
“Vận Nhi, uống chút nước ấm đi, em sẽ thấy khá hơn một chút”. Lãnh Thiên Hi cầm một cốc nước trái cây đưa cho Bùi Vận Nhi, nhẹ giọng nói.
“Cám ơn anh Thiên Hi”.
Bùi Vận Nhi co người ngồi trên sofa, tuy cô cầm lấy cốc nước trái cây nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn cảm giác sợ hãi nhìn ra những hạt mưa ngoài cửa sổ.
“Vận Nhi?”
Lãnh Thiên Hi phát hiện Bùi Vận Nhi hơi khác thường. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, bàn tay dịu dàng vòng qua ôm lấy vai cô, thấp giọng gọi.
“Vâng?”
Bùi Vận Nhi theo bản năng quay đầu lại trả lời, nhưng cô không ngờ khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Thiên Hi lại ở ngay sát mình như thế, đôi môi đỏ hồng hơi run run của cô khẽ chạm vào môi anh.
A?
“Anh Thiên Hi, em xin lỗi”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô đột nhiên đỏ lên, ánh mắt càng thêm mất tự nhiên.
Cô nắm chặt lấy cốc nước trái cây trong tay.
Đôi mắt đầy thâm trầm của Lãnh Thiên Hi dần lan tràn sự mãnh liệt, như con thú đang săn mồi. Từ cổ họng anh truyền đến một tiếng cười nhẹ, bàn tay siết chặt eo cô, anh cúi đầu xuống nhẹ giọng nói bên tai cô: “Không sao, anh... rất thích hương vị của em”.
Bùi Vận Nhi nghe xong đột nhiên ngẩng đầu lên. Cô cắn cắn cánh môi, đôi mắt trong veo cũng tràn đầy nghi hoặc. Anh Thiên Hi nói vậy... là có ý gì?
Ý của anh là thích hay không thích?
Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim mình đang không ngừng nhảy nhót như một chú thỏ nhỏ, mặt cô càng đỏ lên.
“Vừa rồi bị trẹo chân à? Để anh xem!”. Lãnh Thiên Hi mỉm cười, véo nhẹ mũi cô, động tác đầy yêu chiều.
“À, không sao đâu”.
Bùi Vận Nhi cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Bàn tay nhỏ bé đè chặt lên ngực, cô buộc mình phải bình tĩnh.
Khi cô thấy Lãnh Thiên Hi định giơ tay cầm lấy chân mình, cô nhất thời nóng vội đứng lên.
“Anh Thiên Hi, em thật sự không sao đâu, không tin thì em đi lại cho anh xem!”
Bùi Vận Nhi cảm thấy rất xấu hổ. Vì muốn chứng minh mình có thể đi nên cô bước mạnh một bước về phía trước.
“Ưm!”
Đau quá! Thật sự là đau quá!
Đau đến mức cô không kìm chế được nữa, nước mắt chảy ra.
Đúng lúc này, cánh tay mạnh mẽ từ đằng sau vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khiến cô dựa sát vào người anh.
“Anh Thiên Hi!”. Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui xuống.
“Đừng động đậy”.
Lãnh Thiên Hi đau lòng ôm cô ngồi xuống mép ghế. Sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát chân cô.
Chết tiệt thật!
Bàn tay anh đột nhiên nắm chặt lại!
Trái tim đau đớn như muốn căng lên!
Vừa rồi tại sao lại không phát hiện cô bị thương nghiêm trọng đến mức này chứ?
“Ngồi ở đây, ngoan ngoãn đừng động đậy”.
Lãnh Thiên Hi ra lệnh cho cô rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Không bao lâu sau anh quay lại, trong tay bê một cái chậu.
Anh muốn...
Ánh mắt Bùi Vận Nhi đầy nghi hoặc. Còn Lãnh Thiên Hi lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn mặt đắp lên vùng mắt cá chân của cô.
Cảm giác lạnh toát bất ngờ ập đến khiến cả người cô co rụt lại.
“Đau không?”
Lãnh Thiên Hi nhìn cô, đôi mắt thâm thúy lúc này ẩn chứa sự dịu dàng. Vẻ mặt của anh rất hòa nhã khiến cô chăm chú ngắm nhìn.
“Bị trẹo chân thì 24 tiếng đầu đắp nước lạnh, 24 tiếng sau đổi sang nước nóng là sẽ ổn thôi”.
Trái tim Bùi Vận Nhi khẽ run lên, cảm giác như có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy vào nơi mềm mại trong tim cô. Bàn tay Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng xoa bóp vùng chân bị thương của cô.
Không biết vì sao, cô cảm thấy không thể nhìn thẳng vào anh được nữa.
Cô cúi đầu xuống, không biết tại sao cứ vặn xoắn mấy ngón tay, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh, anh Thiên Hi”.
Đêm nay cô thật sự rất vui, vì cô phát hiện thì ra anh Thiên Hi rất quan tâm đến cô!
Lãnh Thiên Hi nghe vậy, đôi mắt lóe lên tia tình cảm dịu dàng.
“Sưng đỏ lên rồi này!”
Anh nở nụ cười đẹp như hoa, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân cho cô.
Ngọn đèn ấm áp bao phủ lấy khuôn mặt anh tuấn của anh tạo ra những sắc thái tình cảm vô cùng sinh động.
Khi thấy anh đang xoa bóp chân cho mình, cô thấy rất ngượng ngùng...
“Có làm đau em không?”. Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng hỏi.
“Không...”. Bùi Vận Nhi dịu dàng đáp lại. Chính xác là chẳng còn đau nữa, vì có anh Thiên Hi nên cô cảm thấy không hề đau chút nào.
“Vận Nhi”
Lãnh Thiên Hi vừa giúp cô xoa bóp vừa nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Dạ?”
Bùi Vận Nhi cảm thấy vây quanh hơi thở của mình toàn là hơi thở đàn ông dễ chịu của Lãnh Thiên Hi.
Lãnh Thiên Hi nhìn mưa ngoài cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi, hỏi: “Em rất sợ thời tiết kiểu này à?”
Đúng, vừa rồi anh đã tận mắt nhìn thấy cảm giác sợ hãi sâu trong mắt Vận Nhi, loại cảm giác sợ hãi này vượt qua khỏi phạm vi tâm lý bình thường.
Ánh mắt Bùi Vận Nhi dần trở nên ảm đạm, đôi mắt rưng rưng có phần mông lung, hàng lông mi khẽ chớp nhẹ.
“Thật ra... Lúc cha em qua đời, trời cũng mưa to như thế này”.
Vì thế nên cô kể mọi chuyện cho Lãnh Thiên Hi nghe, từ chuyện cô tận mắt chứng kiến cảnh cha bị giết hại đến chuyện đã sớm biết thân phận của Thượng Quan Tuyền. Cô không muốn giấu giếm anh chuyện gì!
Lãnh Thiên Hi nghe xong, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn lại, đau đớn dữ dội. Sau đó anh nén cảm giác muốn khóc, ôm chặt Bùi Vận Nhi vào trong ngực.
“Vận Nhi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Em yên tâm, về sau anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, nhất định không khiến em phải sợ hãi nữa”. Anh kiên định nói.
“Thật không?”. Bùi Vận Nhi hơi vui mừng, hỏi lại. Âm thanh sợ hãi như một chú mèo nhỏ vang lên.
“Thật!”
Lãnh Thiên Hi thâm tình nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày lá liễu tinh tế của Vận Nhi, mơn trớn quanh đôi mắt to của cô, lại lướt qua chiếc mũi cao, sau cùng chạm vào đôi môi đỏ mềm...
Mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng trên người cô dần len lỏi vào mũi anh, sau đó lan tràn trong lồng ngực, khuếch tán đến mọi nơi trong cơ thể anh. Toàn thân anh đều bị mùi hương của cô khơi lên hứng thú, đồng thời cũng kích thích đến bản tính nguyên thủy nhất của đàn ông.
Cô rất đặc biệt, dù chỉ một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng không hề giả tạo chút nào.
“Anh Thiên Hi... Khuya rồi, em muốn về...”. Vận Nhi lắp bắp mãi mới nói ra được mấy từ.
Lúc này anh Thiên Hi rất kì quái, nhất là ánh mắt của anh khiến tim cô đập rộn lên.
Vậy thì tránh xa anh ra một chút là được. Tuy cô cực kì cực kì thích anh Thiên hi nhưng cô sợ trái tim mình sẽ không chịu nổi.
Mùi xạ hương trên người anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh càng ngày càng cướp đi hồn phách của cô.
Chưa từng có một người đàn ông nào lại gần gũi với cô đến vậy.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy thôi nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào mới đúng.
“Em bị thương như vậy, làm sao anh yên tâm để em đi được? Đêm nay em ở đây đi”. Lãnh Thiên Hi khẽ siết cánh tay, thu hẹp khoảng cách với Bùi Vận Nhi.
Ở đây?
Bùi Vận Nhi cảm thấy trống ngực lại đập liên hồi.
Ánh mắt Lãnh Thiên Hi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô...
Anh phát hiện lúc này anh rất muốn có được cô.
Muốn nếm thử hương vị của cô...
hơn
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian